Những
người yêu mến Arsenal lại chìm trong những ngày tháng tồi tệ sau chuỗi
thành tích kém cỏi của đội nhà. Nhưng như bao lần, khi họ đã yêu Arsenal
cũng có nghĩa họ phải có đủ sức mạnh để vượt qua được nỗi đau ấy.
“ When no one else can understand me
When everything I do is wrong
You give me hope and consolation
You give me strength to carry on ”
(Tạm dịch: Khi chẳng ai hiểu tôi
Khi mọi điều tôi làm đều sai trái
Bạn mang tới hy vọng và niềm an ủi
Bạn mạng tới sức mạnh để tôi tiến bước)
Đó
là lời mở đầu của bài hát “The wonder of you” – bài hát truyền thống
của các CĐV Arsenal. Như tình yêu kết tinh bất chấp tất cả, các Gooners
vẫn ở bên Arsenal dù mọi chuyện có tồi tệ thế nào...
Có
một câu ngạn ngữ mà ai cũng dùng khi muốn vỗ về bản thân, đó là: “Rồi
thời gian sẽ xóa nhòa tất cả”. 12 năm có lẽ là quãng thời gian đủ dài để
một nỗi đau nào đó nguôi ngoai. Nhưng với các cổ động viên của Arsenal,
quãng thời gian đó vẫn chưa thể nào xóa đi nỗi đau hết lần này đến lần
khác. 12 năm khắc khoải chờ đợi, 12 năm hi vọng và rồi thất vọng. Thời
gian không ngừng trôi nhưng thật lạ, nỗi đau vẫn còn đó, như vừa mới hôm
qua.
Hãy nén những niềm đau...
Có
nỗi đau nào hơn nữa khi phải nhìn cảnh đội bóng con cưng của mình thăng
hoa từ đầu mùa nhưng lại ngụp lặn trong những chặng cuối của cuộc đua
đến ngôi vô địch. Có nỗi đau nào lớn hơn khi cứ chứng kiến điều đó hết
lần này đến lần khác. Nhưng người Arsenal vẫn thế, vẫn đều đặn cái điệp
khúc đó hết mùa giải này đến mùa giải khác.
Và
có lẽ, quá khứ không mong đợi đó vẫn sẽ lặp lại trong mùa giải điên rồ
nhất của Premier League. Dẫu dẫn đầu lượt đi, nhưng đâu đó trong lòng
những cổ động viên Pháo thủ vẫn còn lắm những bất an. Bất an vì chấn
thương các cầu thủ, bất an vì lịch thi đấu, bất an vì “lịch sử” từ trước
đến nay của đội bóng. Dù đã mang danh “ông lớn”, nhưng tinh thần và bản
lĩnh vẫn chưa thực sự được thể hiện của Pháo thủ, vẫn còn đem lại những
nghi ngờ.
Để rồi, khi chứng kiến những cú ngã đau gần đây nhất, người ta lại có quyền để âu lo...
90
phút đối đầu với Barca đem lại nỗi buồn cho Pháo thủ, nhưng những người
lạc quan vẫn hi vọng, đó là tiền đề của sự tập trung cho cuộc chiến ở
đấu trường quốc nội. Thêm 90 phút ở Old Trafford trong thất bại trước MU
chỉ là cú sảy chân đáng tiếc sau nỗi buồn trời Âu. Nhưng 90 phút trước
Swansea mới thật sự là “thảm họa”.
Vị
ngọt của viên chocolate ngày Valentine mà thầy trò Arsene Wenger tặng
cho các CĐV đã bắt đầu “hóa đắng”. Bàn thắng mà Ashley Williams vào lưới
Cech, như mũi tên ghim sâu vào trái tim vốn đã mỏng manh của những
người yên màu áo đỏ trắng. Một góc sân vận động Emirates như chết lặng.
Trong giây phút đó, không ai bảo ai nhưng tất cả đều hiểu rằng, có thứ
gì đó đã vuột xa khỏi tầm tay “Pháo thủ”.
Sau
tiếng còi mãn cuộc, cả Emirates chìm nỗi thất vọng. Những tấm băng-rôn
to rộng “mời” Wenger ra đi xuất hiện, trong cả ngày thăng hoa với thắng
lợi 4-0 trước Hull City. Người ta nói rằng đó là những fan phong trào,
chỉ biết nhìn vào kết quả mà thôi. Nhưng điều mà mọi người nhìn thấy lại
là thật.
Sự
thất vọng đã lên đến đỉnh điểm. Mỗi mùa giải trôi qua, tấm băng-rôn với
nội dung cũ kĩ ấy (sa thải Wenger) lại được dựng lên. Mỗi mùa giải trôi
qua, người hâm mộ vẫn đồng hành cùng các cầu thủ, khóc cười cùng những
trận đấu. Có ai để ý một CĐV thẫn thờ nhìn xa xăm khi đội bóng bị thua;
có ai để ý một cậu bé khóc nấc khi đội nhà bị loại? Bởi vì đã yêu là đã
biết đau... Tấm băng-rôn chỉ như một lời nhắc nhở rằng: chúng tôi vẫn
yêu...
... trở thành hành động
Mới
đây, Arsenal lại đón nhận một trận thua nữa, và chính thức trở thành
cựu vương của chiếc cúp lâu đời nhất nước Anh. Không khó hiểu tại sao
Ozil và các đồng đội lại thua, vì dưới áp lực của CĐV, tinh thần và bản
lĩnh của cầu thủ càng bị bóp nghẹt. Tình yêu mãnh liệt lại hóa thành sức
nặng kéo những bước chạy thanh thoát của “Pháo thủ”. Dẫu những đau đớn
vẫn còn đó, nhưng tàn nhẫn liệu là cách để giải thoát nỗi đau?
Chỉ
còn vài vòng đấu nữa thôi, mùa giải điên rồ này của Premier League sẽ
kết thúc. Arsenal luôn biết cách biến những điều không tưởng thành hiện
thực, như cái cách họ lách qua khe cửa hẹp để vào vòng 16 đội UEFA
Champion League mùa này. Thay vì đốt áo đấu sau cơn giận, treo băng rôn
vì thất vọng, những CĐV của Pháo thủ hãy đứng cạnh nhau, cùng hát vang
bài hát “The wonder of you” trong mỗi trận còn lại của Wenger cùng các
học trò. Bởi đã yêu là từng đau. Bởi đã yêu là đã biết chịu đựng, biết
hi vọng.
Dẫu
có nhiều những thất vọng, những lo lắng, những bồi hồi, nuối tiếc,
người ta vẫn yêu “Pháo thủ”. Yêu những khoảnh khắc ăn mừng bàn thắng,
yêu những bước chạy nồng nhiệt, yêu những giọt mồ hôi trên sân cỏ, yêu
những đường chuyền đẹp mắt, yêu những nụ cười chiến thắng, yêu những nỗi
buồn trong ánh mắt... Và yêu cả những nỗi đau...
Các Gooners, xin hãy yêu và can đảm…chịu đau...